Chào mừng bạn đến blog Ynghialagi.com Trang Chủ

Table of Content

Lá Diêu bông Hoàng Cầm đọc hiểu 2022

Mẹo về Lá Diêu bông Hoàng Cầm đọc hiểu 2022

Pro đang tìm kiếm từ khóa Lá Diêu bông Hoàng Cầm đọc hiểu được Cập Nhật vào lúc : 2022-04-24 06:31:11 . Với phương châm chia sẻ Thủ Thuật về trong nội dung bài viết một cách Chi Tiết Mới Nhất. Nếu sau khi tìm hiểu thêm nội dung bài viết vẫn ko hiểu thì hoàn toàn có thể lại Comment ở cuối bài để Ad lý giải và hướng dẫn lại nha.

Hoàng Cầm kể lại rằng năm mười hai tuổi ông đã “phải lòng” một cô nàng hai mươi “yêu thực sự tình yêu nam nữ”. Có ai ngờ cái tình yêu đầy chông chênh ấy đã khơi nguồn cho bao tứ thơ của ông, trong số đó có bài Lá diêu bông nổi tiếng.

Nhà thơ kể : “Một buổi chiều ngày đông sương mù bảng lảng, chị thẫn thờ đi tìm cái giò đó trên cánh đồng vừa gặt còn trơ gốc rạ. Váy lụa Đình Bảng xếp nếp buông chùng, bắp chân thon thon. “Chị làm gì vậy ?”. “Tao tìm lá, đứa nào tím được lá ấy cho tao, tao sẽ lấy làm chồng”. Chị nói tên một thứ lá khan hiếm nào đó rồi mỉm cười tinh nghịch. Đó là một kỷ niệm có thực trong đời tôi. Nó ám ảnh như một định mệnh khó gỡ. Hình ảnh “chị” người mẫu Bắc Ninh ấy đã là nguồn cảm hứng cho nhiều bài thơ của tôi (Lá diêu bông, Cây tam cúc, Qua vườn ổi...). Nhiều bạn thơ và bạn đọc thường hay phỏng vấn tôi : “Lá diêu bông là lá gì, mọc ở đâu, hình dạng gì ?”. Xin được vấn đáp rằng : đó là thứ  lá chỉ có trong tưởng tượng của tôi. Lá diêu bông, Cỏ bồng thi, Cầu bà Sấm, Bến cô Mưa... những tên ấy vụt hiện trong thơ tôi như một điều kỳ lạ của tâm thức, có thật nhưng không sao cắt nghĩa được”(1).Mùa đông 1959, từ ký ức xa xôi thời tuổi nhỏ cái không khí của một chiều đông thủa nào bỗng sống dậy trong tâm nhà thơ, bật lên thành những câu thơ của Lá diêu bông. Với Hoàng Cầm, Lá diêu bông là thảm kịch ngàn đời của con người, là xích míc giữa ước mơ và hiện thực”. Đấy là những mong ước mà con người suốt đời lặn lội kiếm tìm.Lá diêu bôngVáy Đình Bảng buông chùng cửa võngChị  thẩn thơ đi tìmĐồng chiều                      cuống rạChị bảo :                   Đứa nào tìm kiếm được lá diêu bôngTừ nay ta gọi là chồng.Hai ngày Em tìm thấy láChị nhau mày :- Đâu phải lá diêu bôngMùa đông sau Em tìm thấy láChị lắc đầu                    trông nắng vãn bên sôngNgày cưới ChịEm tìm thấy láChị cười xe chỉ ấm trôn kim Chị ba conEm tìm thấy láXòe tay phủ mặt Chị không nhìn Từ thủa ấyEm cầm chiếc láđi đầu non cuối bểGió quê vi vút gọidiêu bông hời !...... ới diêu bông !RÉT 1959Thật khó mà cắt nghĩa cho thật rạch ròi từng câu, từng chữ của bài thơ. Nhưng đọc bài thơ dường như ta thấy hiện lên trước mắt mình cánh đồng quê một... chiều đông bảng lảng sương như trong lịch sử thuở nào. Trên cái nền chiều huyền ảo và xa xăm ấy như có bóng ai đang tìm kiếm một chiếc gì. Và dường như ta nghe âm vang một tiếng gọi, một âm vang mơ hồ đâu đó trong “gió quê vi vút”, một âm vang mơ hồ đâu đó trong tiềm thức từng người.Diêu bông hỡi !...... ới diêu bông !...Cái lá diêu bông vô hình dung, vô ảnh và không còn thật kia lại là cái mong ước có thật, sự tìm kiếm có thật của con người giữa cuộc sống.Bài thơ mở đầu bằng nét chùng của tà “váy Đình Bảng” tạo ra nét trẻ trung duyên dáng của người con gái xứ Kinh Bắc.Váy Đình Bảng buông chùng cửa võngChị  thẩn thơ đi tìmĐồng chiều                cuống rạNgười con gái xứ Kinh Bắc ấy đang tìm gì giữa cánh đồng mênh mông và lộng gió ? Chị đi tìm chiếc lá diêu bông hay tình yêu, niềm sung sướng của đời mình ? Trời thì chiều rồi, cánh đồng mới gặt xong, còn trơ gốc rạ, dường như càng rộng ra. Trước một không khí mênh mông, thuở nào gian nhạt nhòa dần như vậy sự kiếm tìm mới trở ngại vất vả làm thế nào !Chị bảo :                  Đứa nào tìm kiếm được lá diêu bôngTừ nay ta gọi là chồng.Nào mấy ai hoàn toàn có thể tìm kiếm được cái lá không còn thực ấy trong đời. Tình yêu, niềm sung sướng mãi mãi như chiếc lá diêu bông vô hình dung kia, ẩn mình đâu đó giữa cánh đồng đời mênh mông để con người suốt đời đi tìm, suốt đời chiêm nghiệm vì sự kiếm tìm này. Những đoạn thơ nối nhau như những trang đời, như lời thủ thỉ và ẩn đọng trong số đó là cảm hứng, suy tư về sự việc kiếm tìm của con người trong đời.Hai ngày Em tìm thấy láChị nhau mày :- Đâu phải lá diêu bôngChao ơi, làm thế nào hoàn toàn có thể tìm kiếm được chiếc lá mơ ước của một đời lại thuận tiện và đơn thuần và giản dị đến thế, chỉ “hai ngày” thôi ư ? Chị “chau mày” không tin đấy là lá diêu bông, chiếc lá của một đời lặn lội, kiếm tìm cũng như không thể tin có thứ niềm sung sướng nào lại đến quá thuận tiện và đơn thuần và giản dị. Thì đây :Mùa đông sau Em tìm thấy láChị lắc đầu               trông nắng vãn bên sôngDẫu thời hạn đã nhiều ngày, nhiều tháng hơn (ngày đông sau) nhưng chị vẫn không tin hoàn toàn có thể tìm kiếm được chiếc lá ấy giữa đời. Câu thơ thấm một nỗi buồn. Đấy là nỗi buồn lặng lẽ khi nghiệm ra rằng chiếc lá kia vẫn tiếp tục là một ẩn số của đời người. Ánh nhìn gửi theo “nắng vãn bên sông” gợi lên nỗi buồn man mác, xa vắng. Vậy chẳng lẽ con người lại vô vọng trong sự kiếm tìm này ? Phải có một ngày, một lúc nào đó, người ta chợt nhận ra tôi đã tìm kiếm được chiếc lá diêu bông của đời mình chứ ! Phải, đã có một ngày như vậy :Ngày cưới ChịEm tìm thấy láChị cười xe chỉ ấm trôn kim“Ngày cưới” là ngày sung mãn, tròn đầy của niềm sung sướng. Trong cái ngày ấy chị tưởng như đã chạm được vào chiếc lá diêu bông. Nụ cười chị e ấp, ấm áp và phảng phất cái tha thiết của dân ca quan họ : “Chị cười xe chỉ ấm trôn kim”. Nhưng rồi :Chị ba conEm tìm thấy láXòe tay phủ mặt chị không nhìn“Chị ba con” như thể một sự trải nghiệm hết mọi lẽ buồn vui của cuộc sống. Với bấy nhiêu sự nếm trải, chị hiểu nào đâu có thuận tiện và đơn thuần và giản dị gì tìm kiếm được lá diêu bông niềm sung sướng trên cánh đồng đời tôi đã trải qua. Cho nên chị đã trốn chạy, trốn chạy ước mơ, khát vọng cháy bỏng của thuở nào, trốn chạy chính mình với bàn tay “phủ mặt” không nhìn. Nhưng cái bàn tay nhỏ bé kia dù cố “xòe” ra, dù cố “phủ mặt” cũng không thể che được cái nhìn hướng ra phía phía cuộc sống mênh mông. Chị bất lực với chính mình, bất lực với cả sự trốn chạy. Cái chiếc lá diêu bông dù không còn thật ấy vẫn tiếp tục hiển hiện, hiển hiện như một tiếng gọi, cố quên mà không quên được. Phải chăng đấy là cái thảm kịch ngàn đời của con người mà Hoàng Cầm muốn nói tới :Từ thủa ấyEm cầm chiếc láđi đầu non cuối bểGió quê vi vút gọidiêu bông hời !...                           ... ới diêu bông !Đoạn thơ gợi lên cảm xúc bâng khuâng trước cái âm hưởng văng vẳng của một tiếng gọi đâu đây giữa cánh đồng quê một chiều đông. Tiếng gọi ấy như khát vọng ngàn đời của con người lẫn trong sương chiều, trong “gió quê” hay cất  lên từ trong tâm từng người ? Nào ai này đã tìm kiếm được lá diêu bông của đời mình giữa cánh đồng đời bát ngát ? Nào ai đang lặn lội nơi “đầu non cuối bể” ? Diêu bông hời !... Ới diêu bông !  Kiến thưc mái ấm gia đình, số 37, 1997.   --------------------

(1) Theo Lưu Quỳnh Thơ, Tạp chí Văn học số 3 năm 1991.

     Hoàng Cầm (1922-2010) kể rằng năm 12 tuổi ông đã “phải lòng” một cô nàng 20. Có ai  ngờ cái tình yêu chông chênh ấy đã khơi nguồn cho bao tứ thơ của ông, trong số đó có bài Lá diêu bông nổi tiếng.
          Một buổi chiều ngày đông sương mù giăng bảng lảng, người con gái mà ông vẫn gọi là “chị” ấy thẩn thơ đi tìm cái gì đó trên cánh đồng còn trơ gốc rạ. Váy Đình Bảng xếp nếp buông chùng, bắp chân thon thon. Cậu bé Hoàng Cầm lẽo đẽo theo sau. Chị thừa biết cậu bé thích mình nên cũng hay chọc ghẹo đùa giỡn. Chị bảo: “đứa nào tìm kiếm được lá, tao lấy làm chồng”. Chị nói tên một thứ lá khan hiếm nào đó rồi mỉm cười tinh nghịch. Đó là kỷ niệm có thực trong đời Hoàng Cầm và ám ảnh suốt đời ông như một định mệnh khó gỡ. Rồi ngày đông năm 1959, từ một ký ức xa xôi thời tuổi nhỏ, cái không khí của một chiều ngày đông đã sống dậy bật lên những câu thơ của – Lá diêu bông -.
 



      Nhiều người hỏi thế lá Diêu bông là lá gì? Hoàng Cầm đáp làm gì có thứ lá đó trong đời, đó là chiếc lá do ông tưởng tượng ra. Cũng như ông đã tưởng tượng ra “cỏ Bồng thi”, “cầu Bà sấm”, “bến Lô mưa” ... trong thơ mình. Những tên ấy vụt lên trong thơ ông như một điều kỳ lạ của tâm thức, có thực nhưng không sao cắt nghĩa được.    Sau này ông nói có những người dân khác đã mượn hình ảnh lá diêu bông của ông, cái tứ thơ của ông để làm ra tác phẩm của tớ, ông chẳng lấy làm buồn vì họ cũng chẳng hiểu nổi cái ý thơ của ông.             Với Hoàng Cầm, lá Diêu bông là thảm kịch ngàn đời của con người, là xích míc giữa ước mơ và hiện thực. Đây là một mong ước mà suốt đời con người lặn lội kiếm tìm.  

                       Váy Đình Bảng buông chùng cửa võng


                       Chị thẩn thơ đi tìm
                       Đồng chiều
                                           - Cuống rạ.
                       Chị bảo:
                                       -  Đứa nào tìm kiếm được lá Diêu bông
                        Từ nay ta gọi là chồng.
                       Hai ngày em tìm thấy lá
                                        - Chị chau mày
                                        - Đâu phải lá Diêu bông.
                        Mùa đông sau em tìm thấy lá
                        Chị lắc đầu

                                          - Trông nắng vãng bên sông.

                        Ngày cưới chị em tìm thấy lá
                        Chị cười xe chỉ ấm trôn kim.
                        Chị ba con em của tớ tìm thấy lá
                        Xòe tay phủ mặt chị không nhìn.
                        Từ thuở ấy

                                       - Em cầm chiếc lá

                         Đi đầu non cuối bể
                         Gió quê vi vút gọi
                                Diêu bông hời !...
                                                  -... ơi Diêu bông.             Thật khó mà cắt nghĩa được cho thật rạch ròi từng câu, từng chữ của bài thơ. Nhưng đọc bài thơ dường như ta thấy hiện lên trước mắt mình cánh đồng quê một chiều đông bảng lảng sương như trong lịch sử thuở nào. Trên cái nền chiều huyền ảo và xa xăm ấy như có bóng ai đang tìm kiếm một chiếc gì,và như ta nghe âm vang một tiếng gọi, một âm vang mơ hồ đâu đó trong “gió quê vi vút gọi”! Một âm vang mơ hồ đâu đó trong tiềm thức từng người:

                                               Diêu Bông hời ...!

                                                                 - Ơi Diêu bông ...!...

        Cái lá Diêu bông vô hình dung, vô ảnh và không còn thật kia lại là một chiếc mong ước có thật, sự tìm kiếm có thật của con người.

      Bài thơ mở đầu bằng nét chùng của tà “váy Đình Bảng” tạo ra nét trẻ trung duyên dáng của người con gái xứ Kinh Bắc:

 


 
                          Váy Đình Bảng buông chùng cửa võng
                          Chị thẩn thơ đi tìm
                          Đồng chiều
                                              - Cuống rạ.             Người con gái xứ Kinh Bắc ấy đang tìm gì giữa cánh đồng lộng gió? Chị đi tìm chiếc lá Diêu bông hay niềm sung sướng của đời mình? Trời thì chiều rồi, cánh đồng mới gặt xong còn trơ gốc rạ, dường như càng rộng ra. Trước một không khí mênh mông, thuở nào gian nhạt nhòa dần như thể sự kiếm tìm mới trở ngại vất vả làm thế nào ?!

                               Chị bảo:     Đứa nào tìm kiếm được lá Diêu bông


                                                  Từ nay ta gọi là chồng.             Nào mấy ai tìm kiếm được chiếc lá không còn thực ấy trong đời. Tình yêu, niềm sung sướng mãi mãi như chiếc lá vô hình dung kia, ẩn mình đâu đó giữa cánh đồng đời mênh mông để con người suốt đời đi tìm, suốt đời chiêm nghiệm về sự việc kiếm tìm này. Những đoạn thơ nối nhau như những trang đời, như lời thủ thỉ và ẩn đọng trong số đó là cảm xúc suy tư về sự việc kiếm tìm của con người trong đời:  

                                  Hai ngày em tìm thấy lá


                                  Chị chau mày
                                                    - Đâu phải lá diêu bông.                Chao ôi ! làm thế nào hoàn toàn có thể tìm kiếm được chiếc lá mơ ước của một đời lại thuận tiện và đơn thuần và giản dị đến thế. Chỉ hai ngày thôi ư ? Chị chau mày không tin đấy là chiếc lá Diêu bông, chiếc lá của một đời lặn lội kiếm tìm. Cũng như không thể có thứ niềm sung sướng nào lại đến quá thuận tiện và đơn thuần và giản dị đến thế.       Thì đây:

                                Mùa đông sau em tìm thấy lá


                                Chị lắc đầu
                                                - Trông nắng vãng bên sông.  

          Dẫu thời hạn đã nhiều ngày, nhiều tháng hơn: “ngày đông sau”, nhưng chị vẫn không tin hoàn toàn có thể tìm kiếm được chiếc lá ấy giữa đời. Câu thơ thấm một nỗi buồn, đấy là nỗi buồn lặng lẽ khi nghiệm ra rằng chiếc lá kia vẫn là một ẩn số của toàn bộ một đời người.


   Ánh nhìn theo “nắng vãng bên sông” gợi lên một nỗi buồn man mác, xa vắng. Vậy chẳng lẽ con người lại vô vọng trong sự kiếm tìm này? Phải có một ngày, một lúc nào đó người ta chợt nhận ra tôi đã tìm kiếm được chiếc lá Diêu bông của đời mình chứ ! Phải, đã có một ngày như vậy !  

                                  Ngày cưới chị


                                                        - Em tìm thấy lá
                                 Chị cười xe chỉ ấm trôn kim.  

          Ngày cưới là ngày viên mãn, tràn trề của niềm sung sướng. Trong cái ngày ấy chị tưởng đã chạm vào chiếc lá Diêu bông. Nụ cười của chị e ấp, ấm áp và phảng phất cái tha thiết của dân ca quan họ: “Chị cười, xe chỉ ấm trôn kim.”

 

                 Nhưng rồi:            Chị ba con


                                                              - Em tìm thấy lá
                                              Xòe tay phủ mặt chị không nhìn.  

      “Chị ba con” như một sự trải nghiệm hết mọi lẽ buồn vui của cuộc sống. Với bấy nhiêu sự nếm trải chị hiểu nào đâu có thuận tiện và đơn thuần và giản dị gì tìm kiếm được chiếc lá Diêu bông niềm sung sướng trên cánh đồng đời tôi đã trải qua.

            Cho nên chị đã trốn chạy, trốn chạy ước mơ, khát vọng cháy bỏng của thuở nào, trốn chạy chính mình, với bàn tay phủ mặt không nhìn. Nhưng cái bàn tay nhỏ bé kia dù có “xòe” ra, dù cố “phủ mặt” cũng không thể che được cái nhìn hướng ra phía phía cuộc sống mênh mông. Chị bất lực với chính mình, bất lực với chiếc lá Diêu bông dù không còn thực ấy vẫn tiếp tục hiển hiện như một niềm khát vọng, cố quên mà không quên được. Phải chăng đó đó đó là cái bị kịch ngàn đời của con người mà Hoàng Cầm muốn nói tới ?


 
                           Từ thuở ấy – Em cầm chiếc lá
                           Đi đầu non cuối bể - Gió quê vi vút gọi
                           ... Diêu bông hời!... ơi Diêu bông ...!...        Đoạn thơ gợi nên cảm xúc bâng khuâng trước cái âm hưởng văng vẳng của một tiếng gọi đâu đây giữa cánh đồng quê một chiều đông. Tiếng gọi ấy như khát vọng ngàn đời của con người lẫn trong sương chiều, trong “gió quê” hay cất lên từ trong tâm từng người. Nào ai này đã tìm thấy chiếc lá Diêu bông của đời mình giữa cánh đồng chiều bát ngát? Nào ai đang lặn lội nơi đầu non cuối bể:

                          “... Diêu bông hời ...!....


                                                   ... Ơi Diêu bông ...!...                       (......)

Nói mãi bệnh tật cũng chán, văn nghệ chút cho vui.
Cảm ơn vì bạn đã đọc.

Nguồn tin: Barbara Ann Brennan, Sogyal Rinpoche, Michio Kushi, Masanobu Fukuoka, Osho, George Ohsawa, Som Sujeera, G.P.Malakhov, Maha Thera Narada, Kinh sách Phật Giáo, Lão Tử, Trang Tử.. Wikipedia, Internet…

Chia Sẻ Link Download Lá Diêu bông Hoàng Cầm đọc hiểu miễn phí

Bạn vừa đọc nội dung bài viết Với Một số hướng dẫn một cách rõ ràng hơn về Video Lá Diêu bông Hoàng Cầm đọc hiểu tiên tiến và phát triển nhất Share Link Cập nhật Lá Diêu bông Hoàng Cầm đọc hiểu Free.

Thảo Luận vướng mắc về Lá Diêu bông Hoàng Cầm đọc hiểu

Nếu sau khi đọc nội dung bài viết Lá Diêu bông Hoàng Cầm đọc hiểu vẫn chưa hiểu thì hoàn toàn có thể lại Comment ở cuối bài để Ad lý giải và hướng dẫn lại nha #Lá #Diêu #bông #Hoàng #Cầm #đọc #hiểu

Đăng nhận xét